(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 1 - Chương 204
Trần Trường Sinh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm rằng vị tiền bối tên Tuân Mai kia ba mươi bảy năm trước từng đứng đầu Đại Triều Thí thì tất nhiên không tầm thường, sao lại bị đánh giá thấp đến vậy?
- Tuân Mai tiền bối nổi danh nhất về ý chí tu hành cực kỳ kiên nghị, năm hắn bảy tuổi đã đứng trước cửa nhà Vân Sơn tiên sinh hứng tuyết ba ngày ba đêm, mới được nhận làm môn hạ.
Đường Tam Thập Lục nói: - Bốn chữ Đạp tuyết Tuân Mai chính là có ý nghĩa này.
Trần Trường Sinh hỏi: - Vân Sơn tiên sinh?
- Vân Sơn tiên sinh là thầy của viện trưởng Mao Thu Vũ.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh nói: - Ngươi nói không sai, Tuân Mai chính là sư đệ của Mao viện trưởng.
Mao Thu Vũ là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục, ai ai cũng biết, thì tiểu sư đệ của ông ấy cũng là một nhân vật cỡ nào chứ. Hơn nữa, chữ "tiểu" trong "tiểu sư đệ" còn hàm chứa ý nghĩa sâu xa khác —— tiểu sư đệ tất nhiên là đệ tử cuối cùng, mà chỉ có những người thiên phú cực kỳ nổi trội, xuất sắc mới có thể được một tông phái hoặc học viện thu nhận làm đệ tử cuối cùng.
Điển hình như vị Ly Sơn tiểu sư thúc, hay như Thất Gian bây giờ.
- Tuân Mai năm đó là học trò xuất sắc nhất Thiên Đạo Viện, địa vị không biết vượt trội hơn Trang Hoán Vũ bây giờ đến mức nào. Nhân tiện nói luôn, chúng ta không phải nên lôi Trang Hoán Vũ tới đây sao? Tuân Mai là tiền bối của hắn, thấy hắn dập đầu chẳng phải hay sao. Nếu ta không vào Quốc Giáo Học Viện, lẽ nào vừa rồi ta cũng phải dập đầu? Thật đúng là một phen nguy hiểm.
Đường Tam Thập Lục cười lớn nói, rồi lại phát hiện Trần Trường Sinh và Chiết Tụ không có ý tiếp lời thì đâm ra chán nản: - Mấy người không thú vị các ngươi, một người như các ngươi đã đủ khiến ta khó chịu rồi, sao lại có đến hai người? Mà còn để các ngươi gặp nhau nữa chứ? Thật sự khiến người ta uất ức mà.
Trần Trường Sinh không bận tâm đến hắn, hỏi Chiết Tụ: - Tuân Mai vì sao không dám ra ngoài Thiên Thư Lăng?
Chiết Tụ chưa kịp nói chuyện, Đường Tam Thập Lục đã cướp lời: - Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, dù sao thì ta cũng đã ở Thiên Đạo Viện nửa năm rồi, biết rõ chuyện này. Năm đó Tuân Mai là niềm kiêu hãnh của Thiên Đạo Viện, thiên phú kinh người, nhưng bất hạnh thay, trong số bạn đồng trang lứa lại có người thiên phú còn xuất chúng hơn.
Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: - Bất hạnh l���n nhất đời Tuân Mai chính là việc hắn sinh cùng thời với Thiên Lương Vương Phá. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, họ thường xuyên gặp nhau trong những cuộc tụ hội của các tông phái, giao đấu, tỷ thí không dưới trăm lần, nhưng lần nào Tuân Mai cũng thất bại. Trong Chử Thạch Đại Hội, Tuân Mai cũng thua liền ba trận.
Trải qua cuộc sống trong kinh đô một năm, kiến thức của Trần Trường Sinh tuy còn nông cạn, ấy vậy mà hắn cũng biết cái tên này, đủ để thấy cái tên ấy vang dội đến mức nào.
Trước khi Thu Sơn Quân xuất hiện, đó là cái tên vang dội nhất đại lục, và cho đến tận bây giờ vẫn vậy. Bởi vì cái tên này đã lên Tiêu Dao Bảng, đứng trên cao, ngạo nghễ.
Thiên Lương Quận Vương Phá.
Sau đó, hắn chú ý tới thần sắc Đường Tam Thập Lục khi nhắc tới cái tên này vô cùng ngưng trọng và cảnh giác. Trần Trường Sinh có chút không hiểu, mặc dù Thu Sơn Quân hiện tại đã là người đứng đầu Điểm Kim Bảng, thì khoảng cách giữa y với Vương Phá – người đã thành danh từ lâu trên Tiêu Dao Bảng – vẫn còn rất xa. Dù thế nào đi nữa, Đường Tam Thập Lục cũng không thể có bất kỳ xung đột nào với Vương Phá được.
- Với thiên phú vượt trội như Tuân Mai, ý chí kiên nghị, lại gánh vác cả hy vọng của Thiên Đạo Viện, làm sao có thể cam tâm sống cả đời dưới cái bóng của Vương Phá? Hắn tiến vào Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo ba mươi bảy năm, vẫn kiên quyết không chịu đi ra ngoài, chính là muốn ở đây ngộ ra chân lý thiên đạo, sau đó chiến thắng Vương Phá.
Đường Tam Thập Lục liếc nhìn ra ngoài phòng, nói: - Bây giờ nghĩ lại, Thiên Lương Vương Phá đã thành bóng ma trong lòng hắn. Ngày nào hắn không tin tưởng mình có thể chiến thắng đối phương thì sẽ không rời khỏi Thiên Thư Lăng. Không nỡ, không dám, ngượng ngùng... tất cả đều đúng, bởi vì hắn biết rõ, một khi hắn bước ra khỏi Thiên Thư Lăng, Vương Phá nhất định sẽ chờ ở bên ngoài.
Trần Trường Sinh đứng dậy đi ra cửa, nhìn nam nhân ngồi dưới ánh sao, tâm tình có chút phức tạp.
Chẳng lẽ không thể rời khỏi Thiên Thư Lăng là vì không có dũng khí đối mặt với người kia sao? Trần Trường Sinh không cho là như vậy. Một ngư���i từng là niềm kiêu hãnh của Thiên Đạo Viện không thể thiếu dũng khí, ít nhất là khi đối mặt với Vương Phá thì không thể thiếu dũng khí, nếu không thì năm đó y đã chẳng thể giao chiến hơn trăm trận. Vậy rốt cuộc vì sao y lại không dám rời khỏi Thiên Thư Lăng?
Rời đi, đôi khi là vĩnh biệt. Tuân Mai không dám rời khỏi Thiên Thư Lăng, là vì hắn sợ đánh mất nơi này. Từ thời thơ ấu nghèo khó, thất vọng, suốt ba mươi bảy năm đều ở nơi đây. Thiên Thư Lăng khiến hắn trở nên ngày càng mạnh mẽ, và càng mạnh mẽ, hắn càng không dám rời đi.
Như Đường Tam Thập Lục đã nói, với người tu đạo, Thiên Thư Lăng tựa như một bình rượu ngon, càng uống càng say, càng say càng muốn uống. Đối mặt với một bình rượu ngon như vậy, uống bao nhiêu là vừa đủ, là say mãi không muốn tỉnh hay biết điểm dừng, đó đều là một thử thách đối với mỗi người. Còn đối với Tuân Mai, thì cái bóng từ Thiên Lương Quận lại khiến lựa chọn của hắn thêm phần gian nan.
Thế nhưng Tuân Mai với thiên phú vượt trội, lại ở Thiên Thư Lăng khổ tu xem bia ba mươi bảy năm, thực lực giờ đây đã đạt tới cảnh giới nào? Nếu y đã mạnh mẽ như vậy mà vẫn không có tự tin chiến thắng đối thủ bên ngoài Thiên Thư Lăng, thì Thiên Lương Vương Phá còn mạnh đến nhường nào đây?
Nhưng, cuối cùng vấn đề vẫn phải được giải quyết. Đường Tam Thập Lục nói, khi hắn đi ra khỏi Thiên Thư Lăng, Vương Phá nhất định sẽ ở bên ngoài. Không phải nói Vương Phá sẽ thực sự chờ hắn bên ngoài Thiên Thư Lăng, mà là khi y ra khỏi Thiên Thư Lăng, y sẽ đi tìm Vương Phá. Chỉ có như vậy mới có thể đưa ra một lời giải đáp thỏa đáng cho cuộc đời mình, cho ba mươi bảy năm khổ công xem bia.
Ngoài Thiên Thư Lăng, một làn gió mát cuồn cuộn lướt qua những tán lá non xanh tươi, phát ra tiếng rì rào như mưa. Chỉ một cơn gió ấy lại chia thành hai hướng, lá non bị cuốn vào trong rừng, cuộn xoáy như thác nước, cắt bầu trời đêm thành vô vàn mảnh vụn.
Mao Thu Vũ với dáng vẻ tiêu sái, thanh nhã xuất hiện. Hắn nhìn vào một gốc cây hòe, vẻ mặt phức tạp nói: - Hai mươi năm trước ta từng mời ngươi tới kinh đô khuyên hắn rời đi, nhưng ngươi không tới.
Dưới cây hòe có một người đang đứng, nhìn còn rất trẻ, giữa đôi lông mày thấp thoáng vẻ sương gió. Y phục giặt sạch sẽ, mái tóc đen cũng được búi gọn, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác khắc khổ, giống như một thiếu niên công tử gia đạo sa sút, sau đó phải làm tiên sinh tính toán sổ sách trong khách điếm ba năm vậy.
Người nọ nhìn Thiên Thư Lăng nói: - Hắn không muốn đi ra, thì chẳng ai có cách nào khuyên được hắn.
Mao Thu Vũ nói: - Vậy sao hôm nay ngươi lại đến?
Người kia nói: - Không biết vì sao, ta cảm thấy tối nay hắn sẽ ra ngoài, cho nên ta đến chờ hắn.
Hàng rào tre bị đẩy ngả, gió đêm tự do thổi vào, nhiệt độ trong căn nhà cỏ hạ thấp. So với ánh sao lấp lánh ngoài sân, ngọn đèn dầu trong phòng càng thêm ảm đạm lạ thường.
Cùng lắm cũng chỉ là ngại ra ngoài mà thôi.
Luyến tiếc, không dám, ngượng ngùng... những từ này đều không dễ nghe chút nào.
Bản chuyển ngữ này, độc quyền tại truyen.free.